Thứ Năm, 25 tháng 5, 2017

Đạt ma dịch cân kinh cải cách-Phương Pháp Tập Luyện Trị Nhiều Bệnh1a

Tư liệu đặc biệt :ÔNG VŨ KỲ KỂ CHUYỆN BÁC HỒ KÉN VỢ


Tư liệu đặc biệt :ÔNG VŨ KỲ KỂ CHUYỆN BÁC HỒ KÉN VỢ 


Lời dẫn của Nguyễn Thanh Bình: Cám ơn nhà báo Quoc Phong nguyên PTBT báo Thanh Niên về stt này. Ghi chép lại về đời tư của Bác của thư ký Bác lúc trọng bệnh. Bác là con người thật việc thật, thật giản dị, trong khi một số thông tin thần thánh hóa lên. Có lẽ nhiều người hết cuộc đời họ vẫn không biết được những câu chuyện như thế này!

Lời dẫn của Nhà báo Quốc Phong
Chuyện bây giờ mới kể

Tôi nghĩ, rồi những chuyện sau, cũng sẽ có lúc chúng ta nên công khai về đời tư của Chủ tịch Hồ Chí Minh mà không nên thần thánh hoá. Người là một vị lãnh tụ vĩ đại của dân tộc VN . Cũng vì sự nghiệp giải phóng dân tộc và đấu tranh cho tự do, độc lập mà Người đã phải hy sinh , thiệt thòi . 

Nên hiểu điều đó sao cho đúng mà từ đó càng thấy thương Người, cảm phục Người hơn bội phần.

NHỮNG CHUYỆN ÔNG VŨ KỲ HỒI TƯỞNG 
ĐÃ ĐƯỢC GHI LẠI LÚC TRỌNG BỆNH 
Dưới đây là 1 trong 2 câu chuyện được ông Vũ Kỳ , Thư ký riêng của Chủ tịch Hồ Chí Minh kể lại lúc 15h chiều 24/6/ 2004 tại Bệnh viện Hữu nghị, Hà Nội. Khi đó, ông Vũ Kỳ đã rất yếu rồi . Người được ông mời đến để ghi âm lại những chuyện mà ông kể ra sau đây là bà Nguyễn Thị Tình, khi đó là Giám đốc Bảo tàng Hồ Chí Minh cùng một cán bộ chuyên môn của Viện.

Sau đây là phần bóc băng của Bảo tàng HCM và họ đã chép lại . Để giữ tính trung thực, nó vẫn chưa hề được biên tập gì ( nguyên từ bản bóc băng chép tay của bà Tình. Bản trong băng, tôi- người gõ lại sau đây - cũng chưa được nghe băng trực tiếp. Thực ra, đến nay cuốn băng đã bị hư . Tuy nhiên, ngay sau khi ghi âm, lãnh đạo Bảo tàng Hồ Chí Minh đã chuyển ngay cuốn băng lên Lãnh đạo Bộ Văn hoá Thông tin (ông Phạm Quang Nghị) và Ban Bảo vệ Chính trị nội bộ Trung ương( ông Nguyễn Đình Hương) để xin ý kiến. Sau đó, Bộ Văn hoá TT đã có quyết định cử cán bộ của Viện bảo tàng HCM sang các nước châu Âu nghiên cứu sưu tầm tư liệu thêm.


Do đây là văn nói, lại không được nghe băng trực tiếp nên có những câu không rõ nghĩa nên vẫn để dấu (?) bên cạnh . Tôi đã hỏi chị Tình nhưng chị nói cũng không rõ vì khi đó, ông Vũ Kỳ cũng đã rất yếu .để khách quan, tôi không sửa gì hết. 

Nhân ngày sinh của Chủ tịch Hồ Chí Minh năm nay, tôi mạn phép trích ra 1 trong 2 nội dung nói trên để mọi người ghé đọc và hiểu thêm về một nhân vật vĩ đại của dân tộc Việt Nam. Có một nội dung, đó là chuyện Người đi lính 4 năm cho Pháp trong Chiến tranh Thế giới lần thứ 2( 1914-1918). Nội dung này tôi cũng đã viết trên Tạp chí Xưa & Nay đăng vào tháng 10 năm 2015 nên xin không nhắc lại ). Ông Vũ Kỳ kể :

Vấn đề thứ nhất : ( tôi không ghi lại )

Vấn đề thứ hai :

Từ trước tới nay, trong các sách về tiểu sử Chủ tịch Hồ Chí Minh chưa đề cập đến được , tức là vấn đề cuộc đời riêng tư của Chủ tịch Hồ Chí Minh. Tức là cái này cũng có lúc Bác công bố là Bác không có gia đình. Con cháu của Bác là con cháu chung của đất nước. Thế mà có nhiều chuyện cũng xảy ra điều này điều khác. Nhưng theo tôi, ở gần Bác thì thấy cuộc đời riêng tư rất là trong sáng, theo cách nói của Trung Quốc là rất minh bạch. 


Khi Bác về tới đất nước, Bác đã 55 tuổi. 

Lúc bấy giờ Bác yếu, gầy yếu. Công việc của kháng chiến lúc đó nhiều quá, không có thì giờ nào suy nghĩ đến chuyện riêng. Cho đến khi có điều kiện, đặt vấn đề với Bác. Các Đ/c Bộ Chính trị và thêm một số đ/c Trung ương rất gần với Bác như các đ/c : Trường Chinh, Phạm Văn Đồng rồi các đồng chí khác : Nguyễn Lương Bằng, Trần Đăng Ninh, chị Chủ tịch Phụ nữ Nguyễn Thị Thập có chính thức đặt vấn đề với Bác Hồ là Bác nên có gia đình để cho Bác có hạnh phúc, cho yên ổn cả hai (việc nước và việc riêng). 

Hồ Chí Minh và Phạm Văn Đồng.
|
Bác nói : Rất cám ơn các đồng chí. Không phải Bác không muốn đâu. Bác muốn. Nhưng vì Bác là Chủ tịch nước nên Bác cũng phải có" Điều kiện" với các cô chú.

Bác có 3 " điều kiện":

- Một là, Bác lấy vợ thì phải chọn cho Bác người phụ nữ trẻ, đẹp (điều kiện đó cũng dễ thôi).
- Hai là ,Trình độ Văn hoá, trình độ chính trị thì vừa phải (cái này cũng dễ quá). 
- Ba là ,Đạo đức phải tốt.

Ba điều kiện tưởng là dễ tìm. Nhưng vào trong một con người nên lại khó tìm. Vì trẻ đẹp thì khó có đạo đức , nếu tách ra thì dễ. Anh chị em tìm và gửi ảnh đến cho Bác. Bác tủm tỉm cười. Bác nói với tôi : Các chú lại gửi ảnh thì làm sao mà Bác chọn được. Ảnh người ta chụp, nhỡ chột 1 mắt, chụp 1 bên thì chọn thế nào ? Chú nói với các chú là nếu tìm đúng yêu cầu thì gửi đến cho Bác...

Bác xem mặt do ảnh gửi đến nhiều lắm !

Chủ tịch Phụ nữ Nghệ An, điều kiện tốt, chính trị tốt, đạo đức tốt nhưng lại không được trẻ , đẹp. 

Ông Trần Đăng Ninh, dễ dãi hơn thì chọn : người trẻ đẹp, trình độ văn hoá khá nhưng đạo đức thì lại lung tung. Cho nên lúc bấy giờ ở trên gọi là " cây đa nước chảy"(?). Có mấy cô ông ấy chọn tới. 

Lúc bấy giờ có người phụ nữ khá( sau này làm tới chức thứ trưởng) thế nhưng cũng không ổn. 

Như vậy,trong cả 3 cái tiêu chuẩn Bác đưa ra,cứ không đồng nhất với nhau. Nên cứ chọn người một thời gian giúp Bác, cứ " Bác Bác cháu cháu" , giúp Bác đánh máy , phục vụ Bác... Đến ở được một thời gian chừng độ một tháng . Có người ở tới 3 tháng nhưng cứ " Bác Bác cháu cháu", cừ dần ngọt( ?). Trong số đó có một người, cũng có sắc đẹp, có trình độ, đạo đức tương đối, là cán bộ của Phụ nữ Nam Bộ.,những người này tôi không muốn nói tên là vì họ còn sống. Ra một thời gian, ở gần Bác thì Bác thấy cũng được , giúp Bác phục vụ đánh máy. Nhưng thế nào đạo đức lại không giữ được. Lúc bấy giờ có ông cán bộ cao cấp từ miền Nam ra. Vào làm việc với Bác, lại quan hệ với bà này , có thai( thế mới hết hơi ). 

Vì có thai, ông Lê Văn Lương, lúc ấy vừa là Trưởng ban Tổ chức, vừa là Chánh Văn phòng Trung ương lo quá. Người phụ nữ đưa ra là để phục vụ cho Bác, lại có thai thì phải lo đưa xuống Vĩnh Phúc để mà sinh đẻ ở đấy. Chứ nếu để ở đấy thì mang tiếng cho Bác.

Do ông Lương đưa đi thành ra ông Lương cũng bị mang tiếng là ông Lương " tằng tịu" thế nào đấy mà ra. Bà này sau sinh ra một đứa con trai, Gia đình người ta nuôi lớn nhưng bà ta nhất định không nhận. Ông cán bộ cao cấp kia sau phải nhận, nhờ anh con trai có ơn với gia đình người nuôi. Ông kia cũng phải đào tạo thành cán bộ này khác. Nhưng bà kia thì nhất định không nhận. Thí dụ như đấy là một cái người gần như chắc chắn đấy, thế mà rồi cũng không được.

Sau đến năm 50, ông Trần Đăng Ninh có đưa vào một cô không đẹp, không xấu, nhưng có duyên, người dân tộc Tày ở Cao Bằng. Cô này lại phải cái lý lịch không tốt, là " me lai", là Đại Hoàng. Dân tộc Tày là hơi tự do. Vấn đề này không thành vấn đề. Cô này đến làm phục vụ cơm nước hàng ngày, có khi cùng ngồi ăn, có khi đi chăn trâu cho cơ quan Văn phòng... Và coi như người trong cơ quan. Do hoàn cảnh của phụ nữ, ở người phụ nữ, ở với Bác nhưng cứ" Bác Bác cháu cháu", cô này cũng không chịu được. 

Do sự tấn công của cánh anh em cảnh vệ bảo vệ Bác , cô này lại bị có mang. Sau Bác thấy thương (vì cô này là người dân tộc), nên giao cho gia đình dân tộc, cán bộ dân tộc phụ trách. 

Thế nhưng cái ông này lại muốn " tranh thủ". Khi cơ quan gửi như vậy, phải đưa tiền cho ông ấy hàng tháng để nuôi, thế mà ông ấy kiểu như muốn tuyên truyền đây là con Bác Hồ để lắm cán bộ lợi dụng. 

Khi có cán bộ báo cáo Bác rõ sự việc, Bác bảo thôi, rút về để anh Cả (Nguyễn Lương Bằng) nuôi. Anh Cả nuôi một thời gian, lại có tiếng đồn này ,tiếng đồn khác cho anh Cả, Bác lại bảo giao cho tôi ( Vũ Kỳ) . 

Tôi nói tôi đã có 3 con trai, tôi không thiếu con. Nếu giao cho tôi thì phải giao hẳn, coi như con tôi thật sự. 

Ông Vũ Kỳ - thư ký của cố Chủ tịch Hồ Chí Minh.

Tôi sẽ làm giấy khai sinh để khi còn chiến tranh sẽ tham gia chiến đấu , trở thành bộ đội, khi không chiến đấu thì trở thành công nhân. Sau đó trở thành con tôi và bây giờ trở thành con tôi. Nó đàng hoàng. Chủ nhật, thứ bảy nó về ở cùng anh em, chụp ảnh với nhau từ nhỏ. Nó coi tôi như bố mẹ. Nó xin phép tôi lên Cao Bằng tìm hiểu về người mẹ. 

Tôi đồng ý đưa đi Cao Bằng. Người mẹ nó sau này cũng tai tiếng nói nọ nói kia, thế nọ thế kia như thế nào đó. Và người em đến nuôi con cũng bị như thế. Vì vậy nó tìm được 1 ngôi mộ cùng tên mẹ ở Bất Bạt, hàng năm Thanh minh thì lên Thanh minh với bà mẹ đẻ ra mẹ tôi. Mộ cũng để ở trên đó, lên thăm coi như con tôi hết. Cái chuyện này thì cả Hoa Kỳ họ cũng đặt vấn đề mà một số vấn đề như là Vũ Thư Hiên, như Nguyễn Minh Cần cũng đã nói. Nhưng thực sự là Bác đàng hoàng. Bác thương người con gái - nó tốt, nhưng nó trẻ người non dạ như vậy. Nó không giữ được ( trước một anh cận vệ) như vậy, bây giờ chú quan tâm tới. Tức là bây giờ đặt tên. 

Con đầu là Vũ Lê Dung
Con thứ hai là Vũ Quang
Con thứ ba là Vũ Trung (*)
Con thứ tư là Vũ Vinh
Con thứ 5 là Vũ Minh

Coi như chính thức Vũ Trung là con trai tôi. Thứ 7, Chủ Nhật đến nhà ăn uống. Cái vấn đề này, không những một số người tung ra nói lung tung nhưng mà Hoa Kỳ họ cũng đề cập đến nó. Nhưng sự thật là như vậy chứ không phải là con Bác Hồ. Số cảnh vệ, số bảo vệ họ lung tung. Cô này nó vất vả. Thế đấy, đó là ở trong nước.

Còn ở nước ngoài ?

Lúc bấy giờ , ở nước ngoài, Liên Xô cũng đè cập đến, nhưng 2 nước đề cập đến nhiều là Trung Quốc mà chủ động là Thủ tướng Chu Ân Lai và Triều Tiên , mà người chủ động là Chủ tịch Kim Nhật Thành. Họ đều nói là nếu trong nước không giải quyết được thì chúng tôi sẽ giúp đỡ. 

Bác Hồ tủm tỉm cười và chỉ nói: Rất cám ơn các đồng chí !

.
Hồ Chí Minh và Chu Ân Lai tại Trung Quốc.

Bên kia, ông Kim Nhật Thành trực tiếp đứng ra, bên này thì ông Chu Ân Lai (gián tiếp thôi)nhưng ông Chu giao cho 2 người là vợ ông ấy, bà Đặng Dĩnh Siêu và một cán bộ phụ nữ quen biết Bác ở Quảng Đông là bà Âu Mận Giác. Hai người đi tìm. Thấy người này thì gửi sang. Tôi không muốn nói tên người này vì hiện còn sống, nên tôi không muốn . Hai người gửi người này sang ở với Bác chừng độ 1 tuần hay là hơn 10 ngày, cũng " Bác Bác cháu cháu " . Thế rồi , sau đó người này cũng xin phép về, thế là không đạt. 

Thế rồi , đấy mới là cái chuyện công khai sau này. 

Thế còn những chuyện bí mật. Cái hồi hoạt động bí mật thì phải nói Bác cũng là con người, một thanh niên đẹp trai và nếu mà biết tiếng Pháp thì gọi là" cơ rê găng" , tức là galant, biết chiều phụ nữ. Thế Bác đi hoạt động, lại trẻ, đi đến đâu cũng từng có người yêu. Đến Boston cũng có người yêu, sau này bà này có nói đấy. Đến Nga, à, đến Pháp, có bà gọi là bà Rô Dơ ( Hoa hồng ). 

Ở Boston, tôi không rõ lắm . Bác sống bằng nghề làm bánh ở đấy, cũng nghe nói có người thế nào đấy, sau này có một bà kể chuyện về việc này. Bà ấy nói công khai khi 100 năm ngày sinh Bác Hồ. 

Còn bà Rô dơ ở Pháp, đấy là một phụ nữ đẹp. Rô dơ là hoa hồng. Bác sang năm 19 23, Bác có chương trình bí mật sang Liên Xô, thế là đánh lạc hướng bọn mật thám theo dõi. Bác viết thư cho cô Rô dơ. Cô Rô dơ cũng viết thư tình với Bác. Hai người trao đổi thư tình. Đến một thời gian Pháp tưởng bình thường, thế nên Bác lên miền Nam nước Pháp. 

Đến 1925, sử sách Pháp mới nói là Nguyễn Ái Quốc đang ở Mạc Tư Khoa. Thế là đánh lạc được hướng bọn mật thám theo dõi hàng ngày. 2 năm sau thì nó mới thấy Bác đã sang đó từ 1923. Cô Rô dơ , sau năm 1957, Bác đi thăm các nước XHCN. Bác đến Béc Linh , khi xuống máy bay, Bác chạy ngay ra ôm cô Rô dơ này. Cô Rô dơ cũng đi đến Béc Linh đón Bác. 

Vì tuổi lúc đó già rồi, chỉ coi như tình bạn ngày xưa. Nhớ lại chuyện cũ thì Bác đều nói rõ : tôi rất cảm ơn cái tấm lòng, tình cảm của bạn đối với tôi. Nhưng tôi mà thành lập gia đình thì tôi không hoạt động được, tôi trân trọng tình cảm đó. Xin nói để biết như vậy.

Có thể có quan hệ này khác nhưng cũng không có con. Bác vẫn không có gia đình. Bác đi sang đến Mạc Tư Khoa, Bác cũng có. Sau này sang Trung Quốc thì lại có tương đối nhiều. Người đầu tiên mà nói là, cô gì mà Hoàng Tranh đưa ra đấy - Tăng Tuyết Minh. Công khai vào ở và làm việc với Bác, ở cùng với Bô rô đin có công khai cưới.

Bà Đặng Dĩnh Siêu và một số vị đi dự. Thế tức là tương đối công khai. Hai người chắc cũng có quan hệ gì đấy. Theo tôi hiểu không đặt vấn đề, vẫn đặt vấn đề hình thức thế thôi, vì lúc đó là năm 1943, bản thân tôi khi hoạt động ở Hà Nội thì 3 nơi ngoại thành thì có đến 3 người đóng làm vợ tôi , một người là ở Khương Thượng, tức là vợ đồng chí Phan Trọng Tuệ đóng vai vợ tôi. Đồng chí Phan Trọng Tuệ đóng vai anh vợ , đồng chí Hoàng Văn Thụ đóng vai chú vợ. Còn một người nữa , cùng một lúc, , ở Yên Phụ , đóng vai vợ tôi. Lúc bấy giờ, cô này chưa có chồng . Nhưng mà sau lấy một đồng chí cán bộ làm công an. Nay thì đã hưu rồi( làm thứ trưởng Công An). Còn một người nữa ở Nghi Tàm,cũng vào vai vợ tôi. Lúc bấy giờ cô này chưa có gia đình. Sau khi tôi bị bắt, lấy một đồng chí làm xứ uỷ Bắc Kỳ, sau này là trong BCH Tổng Công đoàn Việt Nam.

Thế tôi suy nghĩ, cỡ tép riu như tôi mà một lúc cũng có 3 người đóng vai vợ tôi để hoạt động bí mật thì cũng có khả năng là đồng chí Tăng Tuyết Minh cũng đóng vai, nhưng mà công khai như vậy ?

Năm 1927 thì Quốc dân Đảng làm phản, tiêu diệt Cộng sản . Bác Hồ phải tránh. Sau đó không gặp nữa. Năm 1931 Bác Hồ bị bắt ở Hồng Công. 

Người ta nói rằng bà Tăng Tuyết Minh có đến dự, trông thấy Bác ở trên. Nghe nói là bà này có thai nhưng mà bà làm sao đó lại không giữ được thai, không nuôi được. 

Đồng chí Nguyễn Ái Quốc từ năm 1927 đã không găp lại nữa. 

Hai người có thể có mối tình rất đẹp, nhưng vẫn chưa trở thành vợ chồng chính thức. Theo tôi hiểu , cuộc sống của Bác hồ lúc bấy giờ là rất trong sáng, rất minh bạch chứ không phải là úp úp mở mở. Tức là rất đàng hoàng. 

Cho nên bây giờ, khi ta nghiên cứu phải nghiên cứu những cái chính mà tôi nói về trước từ Bộ Chính trị đến các đồng chí trong Trung ương Hội Phụ nữ chính thức đặt vấn đề với Bác, cũng đã cố gắng tìm nhưng cũng không đạt được; Quốc tế cũng cố gắng tìm cũng không đạt và cái hoạt động lúc bí mật bên Quảng Đông, Quảng Tây với đồng chí Tăng Tuyết Minh có thể có thai nhưng bà kia lại không giữ được cái thai nữ nhi đó.


Sau này, cô kia cũng vì hoàn cảnh gia đình bố mẹ nọ kia. Là người có hiếu có tình nên cũng chỉ gặp Bác thế thôi. Mối tình rất đẹp.

Theo tôi,vì là một người sống gần Bác, đi cùng với Bác nên hiểu,nó chỉ là như vậy. Có thể , Bác nói : Tôi không có gia đình, con cháu tôi là thanh niên Việt Nam,các cháu nhi đồng, thanh niên thế giới... cũng có ý đó. Rất là trong sáng !

Sau này, theo tôi, thể công khai thành một bài viết hẳn hoi. Viết lại cho nó gọn gàng, nhất là chỗ bà Tăng Tuyết Minh, nên sử dụng những chỗ tốt của anh Hoàng Tranh viết . Họ nói có ý tốt cả đấy chứ không phải là có ý xấu đâu, nhưng mà ra không đúng đúng lúc ( phát hành vào ngày sinh của Bác, không chờ Việt Nam có ý kiến trước) cho nên bị động. Còn nội dung, không phải là chuyện không có thật, mình đàng hoàng, công khai thế. 

.
Ông Nguyễn Văn Đoàn, vệ sĩ tiếp cận của Bác, người có may mắn được chứng kiến giây phút trái tin Bác ngừng đập đầy xúc động cùng vói tập thể Bộ Chính trị.

Chú nghĩ ( ý ông Vũ Kỳ khi nói với người kế nhiệm, bà Nguyễn Thị Tình), đứng về (góc độ ?) người phụ nữ, nên viết thế nào, có thể trao đởi với chú cho kín kẽ trước khi đăng.
Đấy là 2 vấn đề hôm nay chú đề cập để cơ quan báo cáo lại tổ chức.

------
Chú thích :

- Anh Hoan nói ngày 5/6/2007: " Người phụ nữ Trung ương có ý định giới thiệu với Bác ( người Thanh Hoá), là Thứ trưởng Bộ Công nghiệp nhẹ."

Anh Hoan nói đã gặp và hỏi . Bà Mai nói: "Không ai nói với tôi là có ý định giới thiệu với Bác nhưng đúng là có bố trí để tôi tiếp cận. Nhưng vì tôi trẻ quá, nên ngay từ những ngày đầu gặp Bác, Bác đã gọi tôi bằng cháu ".

(anh Hoan ở trên tức Nguyễn Huy Hoan, phó Giám đốc Bảo tàng Hồ Chí Minh , đã mất năm 2012)

Thứ Sáu, 23 tháng 12, 2016

Thời gian chuyên chế của ĐCSTQ sẽ không còn nhiều nữa- Tác giả LA VŨ


( Dai Ky Nguyen ) Ông La Vũ, con trai của cố đại tướng Trung Quốc La Thụy Khanh, mới đây đã gửi bức thư thứ 14 cho Tập Cận Bình. Ông nhìn nhận rằng ông Tập là một người thông minh, ông ấy nắm giữ trong tay con át chủ bài – Dân chủ.

độc tài chuyên chế, Trung Quốc, Tap Can Binh, la vũ,

La Vũ cho rằng, sau khi Tổng thống đắc cử Mỹ – ông Donald Trump lên nắm quyền, sẽ có những thay đổi to lớn đối với chính sách chuyên chế của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), cho rằng thời gian chuyên chế của ĐCSTQ sẽ không còn nhiều nữa.



Ngày 19/12, trang “Apple Daily” đã đăng tải bài viết thứ 14 trong một loạt bài viết “Thương thảo với người em Tập Cận Bình” của ông La Vũ.

Ông La Vũ gọi ông Tập là ‘Tập lão đệ’, ông nói: “Mặc dù ngày càng có nhiều người bạn cảm thấy thất vọng đối với những việc chú đã làm, nhưng đối với chú tôi vẫn ôm giữ hy vọng, hơn nữa không sợ làm phiền mà giải thích với những người bạn xung quanh đang oán trách chú.

Tôi luôn nói: ‘Tập có khó khăn, xung quanh chú ấy không có người. Toàn bộ hệ thống quan liêu đều đối đầu với chú ấy. Thử hỏi trong số các quan chức có ai không tham nào? Trong số các quan chức hỏi có mấy người thật lòng ủng hộ chú ấy?’”.

Ông La Vũ cho rằng cuộc chiến chống tham nhũng của ông Tập đã nói rõ ông Tập sẽ có hành động gì đó. Ông tin tưởng rằng Tập Cận Bình sẽ không phát triển theo chiều hướng chuyên chế, bởi vì chuyên chế là con đường chết, ông Tập là người thông minh, đương nhiên biết rõ chỉ có dân chủ mới là con đường sống.

Ông La Vũ chỉ ra những vấn đề phát sinh xung quanh ông Tập không phải là chuyện có thể giải quyết một sớm một chiều được, đại khái là nó đụng chạm đến lợi ích của rất nhiều người.

Ví như tại sao không mượn việc sửa lại án sai đối với vụ án của Nhiếp Thụ Bân mà chấm dứt tội ác mổ cướp nội tạng của những tù nhân lương tâm? Bởi vì cả thế giới đều đang công khai lên án tội ác phản nhân loại này.

Đối với “Bản thảo cải cách trưng cầu ý kiến của Đại hội 19″ mà giới truyền thông Hồng Kông đưa tin, chỉ ra lãnh đạo Tập đề xuất những nhân sĩ không đảng phái có thể tranh cử đảm nhiệm các chức vụ quan trọng như Phó Chủ tịch nước, Phó Chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị Toàn quốc, Phó Thủ tướng, có thể đảm nhiệm người đứng đầu của Tòa án Tối cao, Viện Kiểm soát Tối cao, có thể đảm nhiệm chức Phó Chủ tịch Quân ủy trở lên. Ông La Vũ cho rằng đây có thể được coi là con át chủ bài của Tập Cận Bình – “Dân chủ”.

Nhưng ông đề nghị Tập Cận Bình chuyển đổi sang chế độ Tổng thống, hết thảy đảng phái đều loại khỏi hệ thống quốc gia. Sau Đại hội 19, Tập có thể đảm nhiệm hai kỳ Tổng thống. Như vậy có thể giải quyết các vấn đề của Trung Quốc, và Tập cũng sẽ trở thành ‘cha đẻ’ của thể chế dân chủ Trung Quốc, mãi mãi lưu danh sử sách.

Ông La Vũ lấy “chuyện cười nghiêm túc” chỉ ra, bản thân ông vốn có tư cách nhất để đảm nhiệm chức vụ cao nhất trong quân đội không đảng phái, nhưng “quân đội quá đen tối, bản thân tôi không thể trở nên hiểm ác được, dù cho có thể hiểm ác, tôi cũng sẽ không hiểm ác bằng họ. Vậy nên chú vẫn gánh nặng đường xa này vẫn là chú tự gánh lấy vậy”.

Cuối cùng ông bày tỏ, cuộc điện đàm giữa ông Donald Trump và lãnh đạo Đài Loan bà Thái Anh Văn là một bước đột phá lớn. Dân chủ Hoa Kỳ sẽ có những biến đổi to lớn đối với chính sách chuyên chế của Trung Quốc, từ tỉ lệ nhập siêu thương mại trở về con số 0 đến trừng trị hết thảy các quan chức ĐCSTQ phạm phải tội ác chống lại loài người. Thời gian chuyên chế độc tài của ĐCSTQ sẽ không còn bao lâu nữa.

Nguồn :http://daikynguyenso.com/la-vu-thoi-gian-chuyen-che-cua-dcstq-se-khong-con-nhieu-nua.html

Thứ Năm, 22 tháng 12, 2016

Nhà báo Lê Phú Khải viết về người cộng sản bị bỏ tù 15 năm về tội chống đảng



Bài viết rất hay ,vạch trần được sự cục bộ ,quan liêu ,cửa quyền của bọn lãnh tụ đảng
Rất thú vị khi nghe ông 6 Dân nói :Ở ngoài đó các ông ấy hay bắt nhau đi tù quá!
Càng thú vị hơn khi nghe cụ Giang phán bs Viện cuối đời dính vết nhơ
Và kinh tởm ,chỉ vì không nịnh hót mà tìm cớ bắt giam đồng chí ,đồng đội 15 năm;Lê Đức Thọ còn nói :“Các cậu ở tù cũng là tham gia chống Mỹ cứu nước!” vì “bắt bọn xét lại để vừa lòng TQ”

Mời các bạn đọc bài viết trong link sau:

http://boxitvn.blogspot.com/2013/12/nguyen-kien-giang-hat-giong-o-mac-xit.html 


Thứ Sáu, 4 tháng 11, 2016

ĐẠT MA DỊCH CÂN KINH CẢI CÁCH

ĐẠT MA DỊCH CÂN KINH CẢI CÁCH
Tác giả:Thầy  Phê Rô PHẠM CÔNG THUẬN (1950-2015)
Dòng Chúa Cứu Thế Sài Gòn 


Cách đây trên 10 thế kỷ, Đức Đạt Ma Thiền Sư từ Ấn Độ sang Trung Quốc truyền bá đạo Phật, thâu nhận nhiều đệ tử. Nhưng vì có những xung đột thường xuyên với đạo cũ của nhân dân, nên các đệ tử học võ để tự vệ. Khi học võ có một số đệ tử sức khỏe yếu kém không tập được, nên Đức Đạt Ma Tổ Sư truyền dạy một phương pháp tập luyện gọi là “DỊCH CÂN KINH” để tăng thể lực cho các đệ tử.

Ngày nay qua nhiều nghiên cứu, y học Trung Quốc nhận thấy rằng phương pháp này có thể trị được rất nhiều bệnh, nhưng muốn việc trị bệnh được nhanh chóng và hiệu quả hơn thì phải đổi thế đánh tay, nên được gọi là “Dịch Cân Kinh Cải Cách”.

Đây là một Phương Pháp trị bệnh không dùng thuốc, kể cả một số bệnh nan y như: Chàm (exzéma) – Huyết áp cao – Huyết áp thấp – Suy nhược thần kinh – Suyễn – Ung Thư (giai đoạn 1) – Viêm mũi dị ứng – Viêm thấp khớp – Xơ cứng động mạch – Xơ gan (giai đoạn 1) – Các bệnh về Tim – Gan – Thận – Hệ Tuần Hoàn – Hệ Hô Hấp – Hệ Tiêu Hóa – Phụ Khoa, vv…

 XIN ĐỌC THẬT KỸ CÁC PHẦN DƯỚI ĐÂY TRƯỚC KHI TẬP
· Tư Thế: (xem hình vẽ)

1. Đứng hai bàn chân song song và dang rộng khoảng 30 cm.
2. 10 ngón chân bấu xuống đất, gồng cơ đùi – cơ mông và nhíu hậu môn.
3. Đầu, mình và chân phải thẳng, không được cúi ra trước hoặc ngửa ra sau trong lúc tập (như vậy hai chân thì gồng cứng, còn thân mình kể cả 2 cánh tay thì thả lỏng.
4. Mắt nhìn thẳng vào một điểm trước mặt, không xoay qua xoay lại.
5. Hơi thở binh thường (không theo nhịp đánh tay).
6. Tâm trí không được suy nghĩ vẩn vơ, phải tập trung vào việc đếm số lần đánh tay.
7. Thường xuyên kiểm tra lại việc gồng cứng các cơ chân và nhíu hậu môn.

· Cách Tập:

Sau khi đã chuẩn bị tư thế xong thì:
- Đưa hai tay song song ra trước, ngang tầm thắt lưng, bàn tay rũ xuống (các ngón tay không duỗi thẳng, không được chạm vào nhau, không được gồng), lòng bàn tay hướng xuống đất, hạ hai tay xuống ngang đùi thì lật ngang bàn tay (lòng bàn tay hướng vô đùi) và hất mạnh tay ra sau – đây là thế “Cải cách” – còn “Đạt Ma Dịch Cân Kinh” thì lòng bàn tay hướng ra sau, cách này dễ tập hơn, nhưng chậm kết quả hơn – Cố gắng giữ hai tay song song, đừng để bẹt ra quá. - Sau đó dùng một lực nhẹ đưa tay về phía trước, lòng bàn tay hướng xuống đất. Cứ tiếp tục đánh đều như vậy cho tới khi đủ số mới ngưng tập.

- LƯU Ý: Đọc thì thấy hơi chi tiết rườm rà, nhưng tập thì rất đơn giản.

· Cơ Chế:

Trong cuộc sống hằng ngày, con người thường chìm đắm trong danh lợi, lo quanh nghĩ quẩn, buồn phiền, ích kỷ, ganh ghét, hận thù, lại thêm tửu sắc vô độ, coi thường dinh dưỡng. Họ chỉ thấy lợi nhỏ mà quên hại lớn. Lo làm giàu vật chất mà quên tu dưỡng tinh thần, vì thế tâm trí đảo điên (STRESS), thân thể suy đồi, bệnh tật do đó mà sinh ra. Thêm vào đó, mỗi ngày cơ thể chúng ta bị nhiễm độc do đồ ăn, thức uống, thuốc tây chứa đầy hóa chất. Chất độc vào ngày càng nhiều, gây ứ nghẽn chỗ này, bế tắc chỗ kia, trăm bệnh nổi lên. Khi tập, tâm trí tập trung vào các động tác tay, không suy nghĩ vẩn vơ, thần kinh được thư giãn, được ổn định từ từ. Khi hất mạnh tay ra sau, vai, lưng ngực, bụng giật lên. Khi đưa tay về trước thì vai, lưng, ngực, bụng hạ xuống. Đó là hình thức xoa bóp sâu các nội tạng, các hệ cơ ngực, bụng, và hệ cơ lưng, nơi đây, theo Y Học Hiện Đại, từ cổ tới mông, dọc hai bên cột sống có 33 đôi dây thần kinh tạo thành Hệ Thần Kinh Thực Vật giữ nhiệm vụ vô cùng quan trọng: điều khiển sự ổn định môi trường bên trong cơ thể (nội môi).

Theo học thuyết YOGA của Ấn Độ, dọc theo đường giữa cột sống lưng – đầu – ngực – bụng của chúng ta có những điểm gọi là Luân Xa. Các Luân Xa này hút lấy sinh khí của trời đất, năng lượng của vũ trụ để tăng sức sống, tăng sức đề kháng cho cơ thể chống lại mọi bệnh tật.

Theo học thuyết KINH MẠCH của Trung Quốc, cơ thể chúng ta có 12 đường Kinh Chính gồm 6 đường Kinh Âm và 6 đường Kinh Dương. Các đường kinh này đều đi qua VAI – LƯNG – NGỰC – BỤNG. Ngoài ra, phần ngực – bụng còn có mạch Nhâm giữ nhiệm vụ liên hệ với 6 đường KINH ÂM và điều hòa phần âm của cơ thể, Mạch Xung và Mạch Đới liên quan nhiều đến sinh lý và bệnh lý của phụ nữ, phần lưng có Mạch Đốc liên hệ với 6 KINH DƯƠNG và điều hòa Dương Khí toàn thân, Kinh Túc Thái Dương Bàng Quang có các Du Huyệt liên quan đến lục phủ ngũ tạng.

Tóm lại, cả Y Học Hện Đại Phương Tây và Y Học Cổ Truyền Phương Đông đều nhìn nhận: vùng VAI – LƯNG – NGỰC – BỤNG có những hệ Thần Kinh, hệ Kinh Mạch và Hệ Luân Xa vô cùng quan trọng cho sự sống con người. Phương pháp này là một phương pháp Tự Xoa Bóp tác động chủ yếu vào VAI – LƯNG – NGỰC – BỤNG và LỤC PHỦ NGŨ TẠNG làm cho thần kinh hưng phấn, làm thông thoáng các luân xa, làm đả thông các kinh mạch, đưa thêm máu nuôi vào các cơ quan, đặc biệt là Não, đồng thời loại thải các chất độc ra bên ngoài bằng đường Mồ Hôi, đường Tiều và đường Hô Hấp. Tuần hoàn khí huyết được thông, thần kinh được ổn định, việc điều khiển các cơ quan nội tạng hoạt động được tốt hơn, sức đề kháng tăng giúp cho khả năng “Tự Điều Chỉnh” (auto – regulation) của cơ thể mạnh lên để ổn định lại các rối loạn, lập lại thế quân bình Âm Dương trong cơ thể thì chắc chắn trăm bệnh sẽ tự lui, tự biến mất, đem lại cho mọi người một sức khỏe thật tuyệt vời, một cuộc sống thật tươi vui, hạnh phúc và một xã hội phồn vinh.
THÂN CƯỜNG, BỆNH NHƯỢC THÂN NHƯỢC, BỆNH CƯỜNG THỐNG TẮC BẤT THÔNG THÔNG TẮC BẤT THỐNG

· HIỆU QUẢ THẬT DIỆU KỲ

1. Bản thân tôi (người phổ biến cách tập này) bị viêm mũi dị ứng liên tục trong suốt 10 năm. Hằng đêm vào khoảng 3-4 giờ sáng, tôi bị hắt xì mấy chục lần, đồng thời nước mũi chảy ra ướt đẫm 2-3 khăn tay. Khi mặt trời lên cao, khoảng 9-10 giờ thì mũi khô và không bị hắt xì nữa. Mỗi lần quét nhà hít phải bụi hoặc tình cờ hít phải khí độc (tà khí) thì lập tức tôi bị hắt xì và nước mũi chảy ra, rất khó chịu. Uống bao nhiêu thuốc, đi bao nhiêu thầy cũng không khỏi. Từ khi biết bài tập “Dịch Cân Kinh” này, tôi tập 2 lần mỗi ngày, 1800 cái /1 lần / 30 phút, trong suốt 1 năm (1992) và khỏi hẳn từ đó đến nay, không hề tái phát trở lại. Tôi chỉ kiên trì tập mà thôi, không dùng bất kỳ loại thuốc nào cả. Vừa tập vừa phải kiêng cữ ăn, uống đồ lạnh và hút thuốc. Kết quả thật diệu kỳ.

2. Tôi cũng bị đau bao tử, đau lâm râm vùng thượng vị (gần chấn thủy). Nhờ tập bài này, tôi không còn bị đau nữa. Ăn đồ chua không còn thấy khó chịu nữa.

3. Năm 1986, tôi bị đau thần kinh tọa cả hai chân (thường chỉ bị nột chân). Xách đồ nặng, đạp xe, ngồi ghế cứng đều đau. Đứng chưa tới 5 phút hai bắp chân muốn rã ra, mỏi ghê gớm, phải ngồi thì mới đỡ. Những đêm trời lạnh đau nhức lắm. Ít có đêm nào được an giấc, nằm thế nào cũng đau nhức từ mông xuống tới bàn chân. Để chân xuống giường (vạt giường) không tới 1 phút thì có cảm giác nóng rát như bị lửa đốt, bị phỏng, không thể nào chịu được, phải gác 2 chân lên 1 cái mền, hoặc 1 cái gối thì mới đỡ. Bị như vậy trong nhiều năm, tôi vẫn kiên trì tập luyện “Dịch Cân Kinh” từ năm 1992 và kiêng cữ: không xách nặng, không đi xe đạp, không dùng quạt máy (tránh chỗ nhiều gió), không ngồi ghế cứng, không ăn đồ phong (bò, gà, đồ biển, măng, các loại mắm, và các loại cà) và không tắm nước lạnh. Tôi cũng không dùng một loại thuốc nào cả mà cũng không có châm cứu nữa. Từ năm 1997 đến nay, tôi đã khỏi hoàn toàn. Bây giờ tôi có thể đứng 1-2 tiếng không sao cả và cũng không còn nhức nhối gì nữa cả.

4. Tôi còn mắc 1 bệnh nan y nữa, đó là bệnh dị ứng. Mỗi khi ăn đồ biển, đồ phong (cá, bò, gà, vịt…) là tôi bị nổi ngứa. Hơn nữa, 1 năm 2 lần, từ mùa nắng sang mùa mưa và ngược lại (chuyển mùa) thì người tôi sưng phù, mắt môi sưng to, ăn rất khó, da thịt căng cứng, người nặng nề và ngứa rất khó chịu. Tôi bị dị ứng thức ăn, khí độc và cả thời tiết nữa. Uống nhiều thuốc, chữa nhiều thầy, bà con chòm xóm, người thân chỉ giúp cách này, cách nọ cũng không hết. Nhưng khi tập bài “Dịch Cân Kinh” này được 2 năm (1992 – 1994) thì từ đó đến nay, tôi không còn bị xưng phù như trước nữa, khỏi hẳn luôn.

5. Tôi cũng bị chàm (eczema) ở mu hai bàn chân suốt trên 10 năm. Lúc đầu tôi uống thuốc, bôi thuốc thì đỡ ngứa, nhưng không hết hẳn. Sau đó tôi không dùng thuốc nữa, chỉ kiên trì tập bài “Dịch Cân Kinh” này mỗi ngày 2 lần, mỗi lần 30 phút, đồng thời kiêng cữ không ăn đồ ăn phong (bò, gà, đồ biển, măng), không dùng xà bông, bàn chải để chà rửa và mỗi ngày uống trên 2.5 lít nước. Tập được 2 năm, tôi đã khỏi hẳn. Hiện nay, 2 bàn chân không còn dấu vết gì của chàm nữa. Thật diệu kỳ!

6. Qua những kết quả diệu kỳ vừa nêu trên, đối với bản thân tôi, tôi quí bài tập này hơn vàng, hơn cả ăn nữa, nên tôi xin mạnh dạn giới thiệu tới mọi người phương pháp “Dịch Cân Kinh Cải Cách” này để giúp quí ông bà, anh chị em chúng ta tìm lại cho mình một sức khỏe thật tốt, một gia đình thật yên vui, hạnh phúc và một xã hội ngày thêm tốt đẹp hơn.

Thầy thuốc hay nhất là chính mình

 NHỮNG ĐIỀU CẦN LƯU Ý (nên đọc thật kỹ trước khi tập):

1. Phải luôn kiểm tra: hai bàn chân song song – bấu 10 ngón chân – gồng cứng cơ mông – cơ đùi – nhíu hậu môn.

2. Hai tay luôn thả lỏng – khi bắt đầu tập, đánh chậm và nhẹ vài chục lần, sau đó đánh nhanh. Vài phút đầu, đánh xuôi tay, sau đó đánh lật ngang bàn tay (thế cải cách). Tuần lễ đầu, mỗi lần tập tối đa là 200 cái thôi (tay ra trước là đếm). Sau đó mỗi ngày tăng thêm 1 phút cho mỗi lần tập, cho đến khi đạt được 1800 lần / 30 phút / 1 lần tập (1 nhịp đánh tay – tay ở trước đánh ra sau, rồi trở về lại đằng trước – 1 giây), và cứ giữ như vậy đến suốt đời. Đối với người bị bệnh nặng như ung, bướu…thì có thể đánh 3000 – 4000 lần / 60 phút / 1 lần tập, 2 – 3 lần 1 ngày.

Lưu ý: Khi tập thấy chân tê, hai bàn chân nóng ran thì ngưng.

3. Thở bình thường, không theo động tác tay.

4. Tâm trí không được suy nghĩ vẩn vơ, phải tập trung vào việc đếm số lần đánh tay và kiểm tra các cơ chân và việc nhíu hậu môn.

5. Khi tập, vai – lưng – ngực – bụng phải giật mạnh lên thì mới có khả năng trị bệnh, nếu không thì không có hiệu quả. Theo kinh nghiệm trong tháng đầu, vai, hông có thể đau, đừng sợ, cứ tiếp tục tập, sẽ hết.

6. Trong ngày, có thể tập được 4 lần, tối thiểu phải 2 lần. Sáng (khi thức dậy) tập quay mặt hướng Đông, Trưa (trước cơm) quay hướng Tây, Tối (trước khi ngủ) quay hướng Nam. Nhớ luôn luôn: tập khi bụng đói. Uống ½ lít nước ngay trước khi tập. Ăn xong 3 giờ sau mới được tập. Tập xong ½ giờ sau mới được tắm. Khi đang tập hoặc tập xong mà cảm thấy mệt là tập sai hoặc tập quá sức mình, nên xem lại tài liệu thật kỹ (phần: “Những điều cần lưu ý”). Nếu tập đúng và vừa sức mình, thì khi tập xong, cảm thấy khỏe hơn nhiều so với lúc chưa tập, và ăn, ngủ rất ngon.

7. Trong mỗi lần tập, không nên tập ngắt quãng, nghĩa là tập vài phút, rồi nghỉ vài phút, sau đó lại tập tiếp, như vậy không kết quả.

8. Nên tập nơi thoáng mát, yên tĩnh, không có gió luồng. Khi tập không được ở trần, nên mặc đồ mỏng, nhưng không bó sát người.

9. Không nên nôn nóng mà phải từ từ tiến lên, tuy chậm nhưng đem lại hiệu quả rất diệu kỳ. Nôn nóng tiến nhanh sẽ có hại “DỤC TỐC BẤT ĐẠT”.

10. Trong sinh hoạt hằng ngày, cố gắng đừng để thần kinh căng thẳng (nguyên nhân của rất nhiều bệnh) và hạn chế tối đa: rượu, cà phê, thuốc lá, bột ngọt, đường trắng tinh, mỡ động vật, đồ ngọt, đồ chiên xào, đồ nướng, thực phẩm đóng hộp…v.v…Nên ăn ít chất béo, ít thịt, ăn nhiều rau và trái cây tươi, mỗi ngày nên uống nước đun sôi để nguội từ 2 lít đến trên 2.5 lít (chia làm nhiều lần từ 8 – 10 ly), thường xuyên tập luyện, hít thở, nên gần với “Thiên Nhiên” càng nhiều càng tốt thì chắc chắn tinh thần sẽ an vui, thanh thản và sức khỏe sẽ tuyệt vời – “TRƯỜNG SINH BẤT LÃO”.

11. Nếu tập trên nền đất thì nên đi chân không, nếu tập trên nền xi măng, gạch bông thì phải mang dép hoặc tấm chùi chân (thường để ở cửa nhà).

12. Nếu ngưng tập một thời gian dài (vài tháng trở lên), khi tập lại phải tập lại từ đầu, nhưng có thể tăng số lần đánh tay nhanh hơn người mới tập.

· NHỮNG PHẢN ỨNG:
Tập phương pháp này có thể có những phản ứng, đều là hiện tượng thải chất độc và ổn định những rối loạn trong cơ thể. Đừng sợ mà ngưng tập, đó là dấu hiệu tốt.
Xin liệt kê một số phản ứng thường gặp:
1. Cảm giác rần rần như kiến bò.
2. Đại tiện ra máu, mủ hoặc phân đen (bệnh nặng như ung thư).
3. Ngứa (từng chỗ hoặc toàn thân).
4. Ra mồ hôi.
5. Tiểu nhiều.
6. Trung tiện (đánh rắm, địt).
                                                   HẾT   
                *************************************************