Chủ Nhật, 10 tháng 4, 2011

Chiếc hôn còn nợ



     Chiếc hôn còn nợ


                    (Viết thay tâm sự một
người bạn)


Nhớ
xưa,thuở còn đi học


Mái trường,ngói
đỏ,tường vôi


Bình Long...biết
bao kỷ niệm


Vẫn còn ấp ủ
trong tôi





Thấy
lòng bâng khuâng hồi tưởng


Khi nhìn lại tấm
hình xưa


Có người...mình
còn nhớ mãi


Tưởng quên nhưng
lại...đâu ngờ





Thời
gian trôi qua lặng lẽ


Như dòng nước
chảy qua cầu


Giờ đây mái đầu
đã bạc


Không quên kỷ
niệm ban đầu





Một
thời cùng trường,chung lớp


Chơi trò
"thua cuộc bị hôn"


Trò chơi là trò
con nít


Ai thua lại
thích vô cùng!





Người
"xui"bị tôi hôn phải


Làm
tôi" vương vấn "tâm hồn


Tôi thua thì
người "chạy"mất


Nên người còn
"nợ chiếc hôn"





Tôi
tìm bao năm không gặp


Đòi người trả nợ
chiếc hôn



Giờ đây chân
trời góc biển


Biết người
phương nao mà tìm





Đâu
ngờ,bổng dưng gặp lại


Qua tấm hình đã
phai mờ


Người xưa xa
rồi..xa lắm


Chiếc hôn
"nợ"đến bao giờ???











    Tuổi học trò


      (viết thay tâm sự một người
bạn)





Thuở
ấy,tôi nào biết đến "yêu"


Chỉ
thấy bâng khuâng với nắng chiều


Chỉ thấy lòng
vui buồn bất chợt


Đôi lần mơ
mộng,lúc đăm chiêu





Bởi
người con gái cùng chung lớp


Tóc
chấm ngang vai,dáng mỹ miều


Áo trắng đơn
sơ,hơn thảo mộc


Đôi mắt hiền
ngoan rất đáng yêu





Những
 buổi tan trường hay đến lớp


Tôi
thường lẽo đẽo bước đi sau


Nhìn theo áo
trắng...theo từng bước


Thấy lòng như
giọt nắng lao xao





Chỉ
thế mà thôi,ngày qua ngày


Người
vẫn hồn nhiên ,đâu có hay


Từ đó...xa
trường,xa lớp học


Áo trắng bay
cùng ngọn gió bay





Rồi
bốn mươi năm,không gặp lại


Tìm
đâu bóng dáng của người xưa


Hởi ! người áo
trắngcùng chung lớp


Đã khiến lòng
tôi biết mộng mơ





Ôi
! thuở học trò trong trắng quá


Chữ
"yêu" chưa dám nghĩ bao giờ


Chỉ thấy nhớ
hoài đôi mắt ấy


Một thời thấp
thoáng giữa cơn mơ








   
Đoàn Bạch Yến


   







Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét