THƠ của Anh PHẠM NGỌC PHI
BAO GIỜ EM VỀ AN LỘC
Lâu lắm chưa về thăm An LộcAnh biết lòng em nặng nỗi sầu
Ngày tháng phai tàn trên mái tóc
Là mộng xuân xanh cũng bạc màu
Từ độ em đi không ước hẹn
Sẽ trở về thăm lại cố hương
Quê mẹ Bình Long mùa chiến nạn
Vẫn nằm trong ký ức đau thương
An Lộc mưa chiều hay nắng sớm?
Những con đường cũ đã thay tên?
Rừng cao su mấy mùa thay lá?
Có nhớ người xa vạn nẻo đường?
Em vẫn thường mơ những giấc mơ
Về ngang trường cũ thuở xa xưa
Áo trắng học trò bay quấn quít
Hồn nhiên nào biết chuyện mai sau
Tỉnh mộng, nằm nghe lệ chảy quanh
Xót xa An Lộc, nhớ Bình Long
Đau thương tang tóc thời binh lửa
Tử biệt, sinh ly nát cõi lòng
Em hỡi! bao giờ em trở lại?
Nhìn trời An Lộc, đất quê xưa
Để nghe trong gió lời tha thiết
Và thoáng hương thầm của lá hoa
Phạm Ngọc Phi
NHỚ XƯA SÔNG NÚI NỞ MÔI CƯỜI
Ngày ấy xa rồi anh nhớ không?
Ta đi từ trong nắng bụi hồng
An Lộc đang trong mùa giao chiến
Biên giới giặc tràn qua hướng đông
Đạn pháo bay ngang hầm trú ẩn
Cần Lê nhuộm đỏ máu trên giòng
Rừng cao su rụng ngàn bông lửa
Khói ngập Tàu Ô, nám mặt sông
Bóng giặc nằm nghiêng bờ Xa Cát
Đôi mắt cuồng điên đã nhắm rồi
Cánh chim oan nghiệt từ phương bắc
Đồi Gió hận thù đem xác phơi
Mùa hạ còn nguyên dấu đạn bom
Ta đi trong gió rít oan hồn
Máu xương ta đã dành sông núi
Để lại ngàn năm một nét son
Ta biết ta đi từ chiến cuộc
Cũng từ cuộc chiến để đi về
Dẫu chết một đời trong lửa ngục
Nhớ xưa sông núi nở môi cười
Phạm Ngọc Phi
Lâu lắm chưa về thăm An LộcAnh biết lòng em nặng nỗi sầu
Ngày tháng phai tàn trên mái tóc
Là mộng xuân xanh cũng bạc màu
Từ độ em đi không ước hẹn
Sẽ trở về thăm lại cố hương
Quê mẹ Bình Long mùa chiến nạn
Vẫn nằm trong ký ức đau thương
An Lộc mưa chiều hay nắng sớm?
Những con đường cũ đã thay tên?
Rừng cao su mấy mùa thay lá?
Có nhớ người xa vạn nẻo đường?
Em vẫn thường mơ những giấc mơ
Về ngang trường cũ thuở xa xưa
Áo trắng học trò bay quấn quít
Hồn nhiên nào biết chuyện mai sau
Tỉnh mộng, nằm nghe lệ chảy quanh
Xót xa An Lộc, nhớ Bình Long
Đau thương tang tóc thời binh lửa
Tử biệt, sinh ly nát cõi lòng
Em hỡi! bao giờ em trở lại?
Nhìn trời An Lộc, đất quê xưa
Để nghe trong gió lời tha thiết
Và thoáng hương thầm của lá hoa
Phạm Ngọc Phi
NHỚ XƯA SÔNG NÚI NỞ MÔI CƯỜI
Ngày ấy xa rồi anh nhớ không?
Ta đi từ trong nắng bụi hồng
An Lộc đang trong mùa giao chiến
Biên giới giặc tràn qua hướng đông
Đạn pháo bay ngang hầm trú ẩn
Cần Lê nhuộm đỏ máu trên giòng
Rừng cao su rụng ngàn bông lửa
Khói ngập Tàu Ô, nám mặt sông
Bóng giặc nằm nghiêng bờ Xa Cát
Đôi mắt cuồng điên đã nhắm rồi
Cánh chim oan nghiệt từ phương bắc
Đồi Gió hận thù đem xác phơi
Mùa hạ còn nguyên dấu đạn bom
Ta đi trong gió rít oan hồn
Máu xương ta đã dành sông núi
Để lại ngàn năm một nét son
Ta biết ta đi từ chiến cuộc
Cũng từ cuộc chiến để đi về
Dẫu chết một đời trong lửa ngục
Nhớ xưa sông núi nở môi cười
Phạm Ngọc Phi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét